1
TIẾNG ANH QUAN TRỌNG Sat Mar 17, 2012 2:42 am
vananh.utc

—»(¯`[Vip ´¯)™

![]() | ![]() | |
![]() | ![]() Khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh tốt sẽ rất rất có lợi cho bản thân, không những trong sự nghiệp mà còn trong nhiều mảng khác của cuộc sống. Ví như bản thân tớ cũng vậy, nếu tớ giỏi tiếng Anh, tớ sẽ có thể tự tin đi du lịch bụi ở nước nào đó mà không sợ gì cả. nếu tớ giỏi tiếng Anh, tớ sẽ có thể cãi nhau tay đôi với người nước ngoài nào đó nói không tốt về Việt Nam hay giải thích cho họ hiểu về văn hóa Việt Nam. Nếu tớ giỏi tiếng Anh, tớ sẽ đi du học để tiếp thu những chân trời mới,… Và hiện tại, tớ không giỏi tiếng Anh. Nhưng có vấn đề gì đâu, tớ vẫn ngày ngày lên giảng đường đại học, ngày ngày đi chơi cùng bạn bè trang lứa, ngày ngày vẫn có thể đi làm kiếm thêm thu nhập cho đời sống sinh viên thêm phần phong phú…. Vậy thì, giỏi tiếng Anh thì tớ sẽ đạt được nhiều hơn, không giỏi thì tớ cũng… không sao cả. Thật đấy, đó là suy nghĩ của tớ từ trước đến cách đây đúng một tháng. Vì sao lại là cách đây một tháng mà không phải là từ trước tới bây giờ? Vì tớ nhận ra, tớ đã mất đi rất nhiều điều vì không giỏi tiếng Anh. Thật sự, tớ đã mất rất nhiều điều. Tớ mất cơ hội được tỏa sáng trong cuộc thi Business Challenge 2009 mà trầy trật lắm tớ mới vào được vòng chung kết, chỉ vì tớ không giỏi tiếng Anh, nên tớ không thể diễn đạt được ý của mình trước hội đồng toàn người nước ngoài, tớ chìm lỉm trong 30 người dự thi đợt đó. Vì tớ không giỏi tiếng Anh, nên hội nghị Asia Corporate Conference 2009 vừa rồi tớ làm tình nguyện viên, tớ đã không thể giao tiếp hay hỗ trợ nhiều cho các bạn thuộc tổ chức Asia Society đến từ Mỹ được, và như thế, tớ đã mất cơ hội hợp tác với họ lần sau. Vì tớ không giỏi tiếng Anh, nên lần lượt tớ để vuột mất những cơ hội, những giấc mơ mà tớ hằng mong muốn chỉ vì ngoại ngữ, vì ngoại ngữ mà thôi. Và hôm nay, tớ cực kỳ thấy thất vọng ở bản thân, khi tớ đi phỏng vấn cho chương trình Summer Internship của công ty P&G mà nghĩ là mình rớt chắc. Vì điều kiện cơ bản nhất, buổi phỏng vấn phải bằng diễn ra bằng tiếng Anh thì tớ lại không thể thực hiện được. Các câu hỏi người ta đặt ra, tớ hiểu, nhưng tớ không thể trả lời một cách lưu loát bằng thứ ngoại ngữ ấy, làm người phỏng vấn tớ đành phải chuyển cuộc phỏng vấn sang tiếng Việt. Lúc đấy, nỗi thất vọng của tớ dâng tràn lên tột đỉnh, tớ không ngờ chỉ vì dở tiếng Anh mà tớ lại lâm vào tình trạng dở khóc dở cười này. {Lúc đấy, trong đầu tớ nghĩ rằng buổi phỏng vấn diễn ra tiếp tục chỉ là thủ tục cho lịch sự của công ty ấy.} Tớ chia sẻ những gì tớ đã trải qua, với mong muốn các bạn có thể nhìn vào những mặt còn chưa mạnh của mình để cải thiện. Chúng ta cải thiện nó không phải để đạt được điều này điều kia cao xa, mà để không ĐÁNH MẤT những gì mình xứng đáng đạt được. Bởi vì nỗi buồn, nỗi đau từ việc mất mát là quá lớn, và cảm giác này rất ư là khó chịu. Một câu nói của Marva Collins mà tớ rất thích “Success doesn’t come to you…you go to it.” Hy vọng các bạn sẽ không phải chịu NỖI ĐAU CỦA SỰ MẤT MÁT nhé. PV BLL ![]() ![]() ![]() | |
![]() | ![]() |